Tôi được sinh ra tại làng thôn Bình Nguyên, xã Đa Lộc, huyện Ân Thi, tỉnh Hưng Yên. Sinh ra và lớn lên, tuổi thơ của tôi không gắn liền với những tháng ngày cưỡi trâu, với những cánh đồng lúa bạt ngàn thẳng cánh cò bay, nhưng điều đó không làm giảm tình yêu sâu sắc tôi dành cho quê hương. Đó là thứ tình cảm mà dù tôi đi bất cứ nơi nào, ở bất cứ nơi nào cũng không thể thay đổi được.
Từ nhỏ, qua lời kể của bố mẹ, tôi biết quê mình nghèo lắm. Tuổi thơ của bố ngoài những giờ cắp sách đến trường còn phải ra đồng bắt cua, bắt cá phụ giúp gia đình lo từng miếng ăn cái mặc. Cơ cực thế, thiếu thốn là thế nhưng tôi luôn cảm nhận được niềm vui, niềm tự hào của những người con được lớn lên trong sự che chở, bao bọc của quê hương.
Cây quéo có hơm 100 Năm của quê tôi.
Làng quê tôi đẹp lắm! Đẹp cả con người và cả thiên nhiên. Nhắc tới quê tôi là nhắc tới những đức tính giản dị, cần cù, chịu thương chịu khó của con người Quê tôi, mọi người chủ yếu làm nghề nông, ngày ngày làm việc trên những cánh đồng, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, bất kể ngày mưa hay nắng, họ vẫn ra đồng, vẫn làm việc chăm chỉ. Tuy vất vả, mệt mỏi nhưng người dân nơi đây vẫn luôn lạc quan, sống có tình, có nghĩa, xóm làng luôn yêu thương, đùm bọc, giúp đỡ lẫn nhau. Còn nhớ, mỗi lần gia tôi về quê, mọi người trong làng chào đón rất thân thiết. Họ tới hỏi thăm, dành những cái ôm ấm áp chào đón những đứa con đi xa trở về. Người dân quê tôi thế đấy! Chân thật, chất phác, mọi người coi nhau như những người thân trong gia đình, đại gia đình thôn Bình Nguyên.
Nhưng điều tôi thích nhất là những buổi trưa ra gốc quéo, quéo quê tôi đã có hơn 100 năm bên bờ sông, trải chiếu dưới gốc cây, mấy anh chị em túm tụm lại nói chuyện. Mùa hè quê tôi, nắng gắt nhưng nằm dưới gốc quéo che phủ tán lá, lại được làn gió thổi qua sông mang hơi nước phả vào mặt mát rượi và yên bình. Rồi khi chiều xuống, bọn tôi nhảy ào xuống sông, thả mình giữa dòng quê hương tắm mát. Tôi yêu con sông quê mình, nó không chỉ gắn bó sâu sắc với tôi mà còn trong mỗi trái tim người con làng Bình Nguyên. Biết bao chuyến đò sang sông, mỗi chuyến đò mang những cảm xúc riêng. Có lúc là nỗi buồn tiễn đưa, có lúc là niềm vui, niềm thích thú khám phá vùng đất bên kia, có lúc lại là sự háo hức trờ về nhà sau một ngày lao động cực nhọc. Rất nhẹ nhàng và sâu lắng, dòng sông cầu đã cùng dân làng tôi trưởng thành theo năm tháng.
Đã gần năm nay tôi chưa về lại thăm quê. Tôi biết quê mình thay đổi nhiều lắm, đẹp hơn, phát triển hơn, cuộc sống con người cũng ổn định hơn. Nhưng có một điều tôi chắc rằng, sự bình yên, ấm áp của làng quê, sự chân chất, mộc mạc của con người nơi đây không bao giờ thay đổi cũng như tình yêu tôi dành cho quê, chân thành và gắn bó.
Có lẽ những lời văn trên không thể diễn tả hết tình yêu tôi dành cho quê hương, nhưng đối với một người con xa xứ như tôi, đó là những ký ức đẹp tôi mãi trân trọng. Có một bài thơ của tác giả Nguyễn Cương tôi rất thích và ấn tượng vì ông cũng là một người con của quê hương ông sáng tác thơ luôn hướng về quê hương.
TH Đoàn Đức
SÔNG QUÊ
Tác giả bài thơ; Nguyễn Cương sinh ngày 1/1/1946.
"Quá nửa đời phiêu dạt, con lại trở về úp mặt vào sông quê "
Tiếng hát ai sao mà da diết thế
Lúc bổng khi trầm thao thiết trong tôi ...
Gần hết cuộc đời chìm nổi muôn nơi
Khắc khoải trong lòng khát nhớ quê hương
Tiếng gọi "làng mình " quá đỗi thân thương
Bình nguyên đó nằm giữa hai sông và lúa
Đồng xanh ngắt như vẽ vào thảm lụa
Cửu khúc ,Cửu yên đôi dòng chan chứa
Lặng lẽ dịu êm chẳng dữ bao giờ
Những trưa hè bỏng rát chân đê
Lũ trẻ trâu ngụp mình trong dòng mát
Tôi như thấy hồn mình trong câu hát
Và tiếng mẹ ta ru ..à hỡi trưa hè
Sông ơi sông ,sông có hiểu lòng tôi
Xin được về tắm mát sông ơi
Một dòng sông soi bóng đôi nơi
Ngôi chùa cổ và mái đình cong vút
Bình nguyên ơi, ôi cái tên thân thiết
Mãi mãi trường tồn còn mãi trong tôi
Xin gọi thầm Cửu khúc sông ơi !